Nhật kí」カテゴリーアーカイブ

Không phải là không muốn yêu tiếp nữa, mà là không thể yêu thêm một ai khác. Bởi vì lòng vẫn còn vương vấn chuyện cũ, nên không muốn làm khổ mình, khổ người…

Nếu được chọn, sẽ chẳng ai chọn một cuộc sống cô đơn cả. Ai cũng muốn mình sẽ có đôi, có người quan tâm thăm hỏi, có người nói những lời yêu thương ngọt ngào, có người cũng san sẻ những buồn vui hay nhọc nhằn trong cuộc sống.Cho nên đừng nghĩ rằng họ cô đơn là do họ ế ẩm, không thể yêu thương hoặc được tán tỉnh bởi ai. Mà là do họ tự chọn lựa cho mình một cuộc sống độc hành như thế đấy!

Có những người đã từng trải qua những lần vấp ngã, nỗi đau trong họ còn chưa lành, và họ chưa nạp thêm đủ tự tin cũng như nguồn năng lượng mới để tiến xa hơn với một mối quan hệ mới nào đó. Đơn giản bởi vì họ nghĩ họ cần thêm thời gian. Thêm thời gian để dọn sạch ký ức về người cũ, còn hiện tại thì vẫn chưa.

Có những người mặc dù đã chia tay từ rất lâu rồi, họ cũng không buồn đau khi nghĩ về chuyện xưa nữa. Nhưng họ vẫn muốn để cho mình một khoảng thời gian “tự do” đúng nghĩa. Bởi vì họ còn yêu, còn nhung nhớ, còn chờ đợi. Họ cứ chờ đợi một ngày quá khứ huy hoàng quay trở lại, và con tim họ mới sẵn lòng vui trở lại.

Có phải những người đang cô đơn đều mang trong mình một hình bóng chưa thể quên?

Suy cho cùng, những người cô đơn đều có một lý do đặc biệt. Và hầu hết trong số họ, có lẽ là vì mãi ấp ủ một bóng hình khó có thể phai nhòa. Dù đôi khi họ cũng muốn được yêu thêm, nhưng lý trí lại thua xa tình cảm. Khối óc hoàn toàn gục ngã trước sự lựa chọn của trái tim. Bởi vậy mà họ cứ hằn sâu những hình bóng cũ.

Đối với những người đã và đang cô đơn như thế. Tốt hơn hết là hãy cho họ thêm thời gian. Không thứ thuốc nào tuyệt hơn liều thuốc mang tên “thời gian” cả. Hãy cứ để họ được hạnh phúc trong nỗi cô đơn của chính mình. Hãy để họ nếm trải đủ đau đớn và tuyệt vọng trong nỗi cô đơn ấy. Rồi sẽ có một ngày, họ sẽ tự vén bức màn xám xịt trong cuộc đời mình mà đi tìm hạnh phúc thôi.

Mặt khác, cũng đừng dành cho ai đó quá nhiều lời khuyên can hay giục giã cho họ. Đừng bảo họ yêu đi, mới mẻ lên đi. Cũng đừng bảo họ phải theo đuổi một ai đó khi mà họ không thực sự thích. Rồi ai cũng sẽ lại yêu thôi, chỉ có điều là họ sẽ yêu vào thời điểm mà họ mong muốn, còn bây giờ thì chưa…

Sưu tầm..

(23)

スポンサード リンク

Bố là một người đàn ông bình thường, nhưng lại dành cho bạn một tình yêu chẳng hề tầm thường. Bạn từng trách bố vì sao lúc nào cũng bận rộn, từng sợ hãi mỗi lần bố giận dữ, từng thấy phiền khi bố mãi chẳng chịu hiểu bạn… Mãi đến khi lớn lên rồi, bạn mới hiểu được bố luôn muốn được bên bạn, nhưng cũng muốn mang những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này đến cho bạn.

Bố là một người đàn ông bình thường, nhưng lại dành cho bạn một tình yêu chẳng hề tầm thường. Bạn từng trách bố vì sao lúc nào cũng bận rộn, từng sợ hãi mỗi lần bố giận dữ, từng thấy phiền khi bố mãi chẳng chịu hiểu bạn… Mãi đến khi lớn lên rồi, bạn mới hiểu được bố luôn muốn được bên bạn, nhưng cũng muốn mang những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này đến cho bạn.Bố yêu bạn nhiều thì cũng yêu cầu ở bạn rất nhiều, thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bố cũng luôn là người hùng trong lòng bạn, dù người hùng ấy cũng có lúc già đi…

Không phải bố yêu công việc hơn yêu bạn, mà vì yêu bạn nên bố mới tận tụy với công việc mình đang làm

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Ai chẳng muốn được ở bên con mình mọi lúc mọi nơi, nhưng vì cuộc sống, bố không thể không đi sớm về khuya

Bố là người chẳng bao giờ kén chọn, lúc nào cũng xuề xòa, quần áo nào cũng mặc, món nào cũng có thể ăn nhưng bố sẽ luôn để dành cho bạn phần thức ăn ngon nhất, chiếc áo đẹp nhất…

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Những gì bố dành cho bạn có thể không phải tiền bạc, giàu sang hay thứ gì to tát nhưng chắc chắn nó là thứ tốt nhất bố có thể làm được vì bạn

Trong mắt chúng ta, bố lúc nào cũng như một siêu anh hùng, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được. Nhưng thực tế thì bố cũng đã phải học hỏi rất nhiều để có thể trở thành người hùng đúng nghĩa

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Người hùng của chúng ta không có một siêu năng lực đặc biệt nào nhưng vẫn có thể đứng sau trợ giúp chúng ta mỗi khi chúng ta cần

Với bố, bạn là tất cả, mọi yêu cầu của bạn, bố đều sẽ cố gắng hoàn thành. Chỉ cần bạn thấy vui là bố cũng vui rồi

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Hạnh phúc của bố chính là được thấy nụ cười của bạn, vậy nên bố chẳng nề hà làm bất cứ việc gì miễn là khiến bạn vui

Nhưng sau tất cả, bố là bố nhưng bố cũng là một người đàn ông bình thường nữa, bố cũng biết mệt, biết đau nhưng vì chúng ta, bố sẽ đặt sự mệt mỏi, đặt nỗi đau ấy sang một bên và tiếp tục kiên cường chống đỡ

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Bố chẳng bao giờ khóc, chẳng bao giờ than mệt, bố lúc nào cũng giấu diếm cảm xúc của mình để bạn không cảm thấy lo lắng

Những lúc bố giận dữ, bạn cảm thấy bố thật đáng sợ, thậm chí còn thấy ghét bố. Nhưng bạn biết không, bố đánh bạn, bạn đau một thì bố phải đau mười cơ

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Bạn nghịch ngợm, bạn làm bố phiền lòng, bố đánh bạn không phải vì không thương bạn mà vì muốn bạn sửa sai, bố chỉ muốn tốt cho bạn mà thôi

Bố không giống mẹ, bố không giỏi biểu lộ tình cảm nhưng điều đó không có nghĩa bố không yêu bạn. Chỉ là yêu thương của bố có phần trầm lặng hơn, sâu lắng hơn…

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Bố vốn đã gắn với hình tượng khô khan, ít nói mà, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt tự hào của bố khi nhắc về bạn là đủ hiểu bố yêu bạn nhiều như thế nào rồi

Người hùng của chúng ta cũng không thể chống lại quy luật khắc nghiệt của thời gian. Người đàn ông mạnh mẽ ấy rồi cũng sẽ có một ngày tóc bạc đi, lưng còng xuống, bước chân dần thêm chậm chạp

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Người từng nâng bạn lên cao tưởng chừng chạm tới bầu trời lúc này đây thậm chí còn cần người đỡ mỗi khi bước đi…

Thế nhưng, thời gian dù có vô tình đến đâu thì nó cũng chẳng thể làm phai nhạt đi tình yêu bố dành cho bạn. Tình yêu của bố như ngọn núi, luôn sừng sững vượt qua tháng năm. Bạn có tin hay không, dù một ngày kia bố quên đi chính mình thì chắc chắn bố cũng không bao giờ quên yêu bạn

Trên đời này có một người đàn ông bình thường nhưng lại dành cho bạn tình yêu chẳng hề tầm thường

Tình yêu của bố sẽ luôn đong đầy theo năm tháng…

Ngày hôm nay, bạn đã nói yêu bố chưa?

Sưu tầm..

(13)

Tại sao cứ phải trông chờ người khác mang hạnh phúc đến cho mình trong khi mình hoàn toàn có thể tự tạo ra! Rất nhiều người có suy nghĩ trông chờ vào thứ hạnh phúc mà người khác mang đến cho mình. Với họ, tình yêu và hạnh phúc là phạm trù phụ thuộc vào độ may mắn. Nghĩa là hên hên may may thì được trời thương xót, run rủi cho mình gặp đúng người. Người đó sẽ quan tâm mình, chiều chuộng mình, nâng niu mình, khiến mình hạnh phúc ngút ngàn.

Rất nhiều người có suy nghĩ trông chờ vào thứ  mà người khác mang đến cho mình. Với họ, tình yêu và hạnh phúc là phạm trù phụ thuộc vào độ may mắn. Nghĩa là hên hên may may thì được trời thương xót, run rủi cho mình gặp đúng người. Người đó sẽ quan tâm mình, chiều chuộng mình, nâng niu mình, khiến mình hạnh phúc ngút ngàn.Nhưng thử hỏi, nếu quả thật đúng như vậy, thì từ trước khi người ấy đến bạn chưa từng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc? Hoặc khi người ấy rời đi, bạn cũng sẽ không thể nào hạnh phúc nữa?

Trên đời này, phụ thuộc và trông chờ vào những thứ người khác mang đến chưa bao giờ là sự lựa chọn thông minh. Nếu như tiền bạc có thể độc lập tự chủ được, thì tình yêu và hạnh phúc càng phải như thế!

Bạn nghĩ đơn thuần rằng tình yêu là sự tin tưởng, là kỳ vọng lẫn nhau. Điều đó không sai, bạn hoàn toàn có quyền hy vọng một mối tình khắc cốt ghi tâm, một tình yêu hệt như cổ tích. Nhưng việc bạn hy vọng từ một phía và thụ động mong mỏi đối phương làm cho mình thỏa mãn, thì bạn lại sai hoàn toàn.

Thứ hạnh phúc tự mình tạo ra luôn bền vững hơn thứ hạnh phúc mà người khác mang đến

Hãy hỏi xem trái tim mình cần gì, muốn gì và nên làm gì để được hạnh phúc. Trước khi một ai đó xuất hiện, bạn vẫn có thể mỉm cười vui vẻ. Bạn vẫn có những người bạn, vẫn tung tăng đi du lịch, vẫn sống rất hồn nhiên và an yên… Vậy cũng có nghĩa là bạn đã tự biết cách làm cho mình hạnh phúc – thứ hạnh phúc của những kẻ độc thân vui vẻ.

Và khi một ai đó bước vào cuộc đời bạn, người đó khiến tim bạn rung động, bạn biết mình yêu. Lúc bấy giờ, bạn sẽ hưởng thụ thứ hạnh phúc của những người đã có đôi có cặp, được tay đan tay mỗi lần dạo phố.

Nhưng một ngày nào đó, nếu duyên mỏng và phận mảnh, hai người không thể đi tiếp một con đường. Bây giờ là lúc mà bạn phải buông tay, chấp nhận cuộc hành trình một mình, trở lại là một lữ khách cô độc. Liệu rằng bạn có để cho người ấy mang đi tất thẩy những yêu thương và hạnh phúc trong cuộc đời bạn?

Không chứ. Vì bạn còn phải tiếp tục sống cơ mà. Bạn thậm chí còn phải vui vẻ hơn, tràn đầy năng lượng hơn. Bạn thậm chí còn phải mạnh mẽ mà vượt qua những ngày tháng tiếp sau u buồn và tăm tối…

Cho nên, thay vì cho người ta cái quyền được định đoạt hạnh phúc của mình: mang đến hay mang đi… hãy trao cho mình được tự quyết. Hạnh phúc của mình phải do mình tạo ra, do mình định đoạt, sướng khổ về sau thế nào mới không thể kêu than được với ai!

Sưu tầm

(19)

“Đây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi…”

***

Cuốn nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Tấm hình người thanh niên mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với chị.

Người yêu chị là công an.

mot-chuyen-tinh-tham-dam-nuoc-mat

Anh thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một năm.

Ngày anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi ” Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?” làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh…Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần nhau.

Chị san sẻ niềm vui với anh ngày đầu tiên bước chân vào trường, khi anh kêu khó chịu bởi lần đầu tiên khoác lên người bộ cảnh phục vừa lạ, lại vừa gần gũi thân quen. Chị lo lắng khi anh kêu ngứa ngáy vì tắm bể nước tập thể không quen, ăn cơm nhà ăn lạ miệng, chị lại phải mua thuốc, mua muối đến cho anh.

Học viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được “sổ lồng”, anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối “Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ”. Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi “ra mắt” bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu “Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải…” làm chị thẹn đỏ mặt.

Chiều thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào thăm.

Năm đầu tiên anh học ở Thanh Xuân, năm thứ 2 chuyển lên Sóc Sơn. Những tuần anh không được ra ngoài, chị vẫn đi đi về về giữa hai tuyến bus để thăm anh. Đến nỗi bác tài tuyến bus 56 nhìn thấy chị bước lên xe thì không hỏi vé. Cứ như thế, họ chia sớt cho nhau cả tuổi thanh xuân…

Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..

***

Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố giấu.

Yêu chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo ” Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của ngành”. Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu…

Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm nhưng lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi nhau.

Chị bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải đối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng hẳn.

Tình yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người…

***

Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng anh.

Anh nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thông.

Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh ” Chị có phải là Mai không ?” – “Vâng, xin hỏi…cô là ai” ? – “Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa…”. Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát…

Chị không hỏi han. Anh cũng không một lời giải thích…

Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện được.

Những chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét buồn.

Trong chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.

***

Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?

Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy…

Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký…

“Hôm nay thứ 6 ngày 13… Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.

Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là “con gái báo chí” chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi.

Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?…Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ…

Thứ 6, ngày…. Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp em.

Anh đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng nổi.

Em yêu, tha thứ…”

Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị “Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh…”.

Lòng chị quặn thắt ,mưa, nước mắt làm ướt nhòe thêm trang nhật ký của anh.” Em ích kỷ quá, Thuận ơi…”

Trở lại Hà Nội, bạn bè ai cũng bảo chị gầy rộc đi. Có người không biết còn khen chị gầy đi trông xinh hơn. Họ đâu biết rằng, chị đã để mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Đêm Hà Nội lấp lánh sắc màu,đèn đường soi tỏ mặt đường bóng láng. Ngọn đèn nào dành cho chị khi bên đời không có anh ?

Chiều nay, xin cơ quan cho nghỉ một ngày, chị về lại T38.

 

Sưu tầm..

(15)

Nếu ai đó hỏi tôi, yêu đơn phương một người là gì? Tôi chỉ mỉm cười chỉ họ cơn mưa ngoài kia. Yêu đơn phương giống như đứng dưới mưa lớn, bản thân cố nói, cố thổ lộ nhiều thứ, rồi nhận lại chỉ là tiếng mưa rào rạt qua vành tai và cái lạnh buốt da thịt…

Không ai là cô đơn hoàn toàn cả, trong lòng họ luôn có một nỗi niềm, một bóng hình ôm chặt tâm thức, chặt đến mức dù có nhiều mối quan hệ tốt hơn rất nhiều, nhưng bản thân không thể buông bỏ mà yêu đương nhiệt thành được nữa.

Tôi từng yêu anh, đơn phương bảy năm ròng rã.

du-19-hay-25

Lần đầu tôi gặp anh, cô bé mười chín trong tôi ngay lập thức say nắng anh. Lúc ấy, tôi chỉ là một tân sinh viên nhỏ bé, không có gì nổi bật giữa hàng trăm cô gái xinh đẹp ở trường mỗi ngày. Còn anh, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc ngày hôm ấy lem một vết mực xanh ở túi áo bên trái lồng ngực, tôi lén nhìn mãi thôi, cứ ngỡ, sẽ được nhìn thấy trái tim anh ở đó.

Và tôi cũng nhìn thấy trái tim anh, trái tim đã đành cho một cô gái khác.

Chị ấy bằng tuổi anh, học cùng lớp, nổi bật và năng động trong các hoạt động của trường.

Nhớ rõ là một ngày nắng nhàn nhạt, trường tôi tổ chức buổi lễ tri ân ngày nhà giáo vào tháng mười một. Chị ấy xuất hiện trên sân khấu, tôi thú thật, không phải ganh ghét hay hiềm khích gì chị, nhưng chất giọng chị không được tốt, xung quanh xì xào lời phê bình. Tôi cố tìm anh, anh ngồi gọn ở chiếc ghế gỗ đơn gần khán đài nhất, la hét và cổ vũ nhiệt tình đến mức, thậm chí tôi chỉ nghe thấy tiếng anh lấn át giọng hát của chị. Bài hát kết thúc, cũng là lúc chương trình cũng khép màn, tôi cố ngồi lại, bản thân trông đợi điều gì cũng không rõ, chỉ thấy đau đến mức lồng ngực bị bóp nghẹt khi thấy anh đón lấy cánh tay chị, quệt vết mồ hôi trên trán của chị. Cái tôi chờ đợi là một bạt tay tỉnh ngộ cho mình, cũng xứng đáng mà!

Bẵng một thời gian không gặp anh, tôi cố vùi mình vào các hoạt động ngoại khóa, ra sức học thêm những bộ môn năng khiếu. Nếu như anh hay đi cổng chính, thì tôi luồn cổng sau để về, nếu như anh thích ngồi ở góc sân trường nào mỗi giờ giải lao, tôi đi đường vòng xuống căn tin, xa hơn cả đoạn đường dài. Tôi tự hỏi mình, anh còn không hề biết tôi là ai, tại sao tôi phải làm những hành động ngu xuẩn như vậy?

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.

Tôi được bầu vào ban chấp hành của Đoàn trường, còn anh làm Bí thư đoàn ở đó. Ngay lúc tôi lơ mơ đặt chân lên văn phòng Khoa, anh đang ngồi ở đó, vu vơ bấm vài hợp âm, miệng lẩm nhẩm lời bài hát nào đó không nghe rõ, mặt tôi đã đỏ bừng, chói rọi hơn ánh nắng ngoài kia.

– Chào em.

– Dạ…chào anh…

– Em là?

– Em là bí thư lớp A.M, hôm nay em lên lấy công văn cho lớp.

– Đây – Anh với tay lấy tập hồ sơ trên bàn, đưa cho tôi, miệng mỉm cười – Em tên gì?

– Em tên…Mi.

– Anh là Kiên.

“Anh là Kiên” – câu nói đó, nụ cười đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi suốt khoảng thời gian sau này.

Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, những lần họp ban chấp hành, những sự kiện, những khi vô tình chạm nhau ở hành lang, những lần cùng vô tình ngồi ở góc thư viện, anh ở đầu bàn bên kia, tôi ngồi góc này, nhìn thấy nhau, anh mỉm cười, nụ cười mơ hồ dưới nắng, tôi chớp mắt, cái chớp mắt như lưu giữ anh vào tim mình, từ lúc đó cho đến mãi sau này.

Chuyện của tôi, một bước chân có thể với tới anh, một cử chỉ đưa tay nhẹ có thể chạm vào anh, nhưng khó như nối bầu trời với mặt đất lại vậy. Mặc dù, ta có thể nhìn thấy phía chân trời rất gần với mặt đất, nhưng cái nhìn đó hữu hạn lắm, còn chúng ta chẳng thể đủ sức để đi đến phía cuối cùng để chạm tay vào.

– Đây là Ngọc, bạn gái anh.

– Em…chào chị.

Bâng quơ nuốt một ngụm Soda bạc hà vào họng, tôi thấy đắng toét và lạnh buốt đến tận tâm can. Tôi đứng vội dậy, cầm ly rời khỏi quán, bên ngoài trời bắt đầu trở lạnh, mưa phùn ướt đôi vai áo nỉ của tôi, ẩm lạnh, khó chịu vô cùng!

Anh ra trường, chúng tôi mất liên lạc hẳn. Thời ấy, cái điện thoại chúng tôi dùng chỉ có ba chức năng chính: Nghe, gọi, nhắn tin. Tôi không có lý do gì nhắn tin cho anh, càng không có lý do gì để bấm một cuộc đàm thoại với anh. Một năm sau đó, tôi cũng tốt nghiệp, chúng tôi lạc nhau hoàn toàn từ lúc tôi bỏ lại tất cả để du học.

Tôi còn nhớ, trước khi du học, tôi bắt chuyến xe dài từ quận nhất sang Bình Tân, chuyến xe bus mà ngày đó tôi lén theo sau lưng anh, tạt ngang con hẻm nhà anh, đứng lặng ngắm nhìn hàng bông giấy trước cổng nhà rung rinh sắc trắng, đỏ pha lẫn với nhau. Đến phút cuối cùng, tôi thì thầm như nói với hàng hoa giấy, nhờ nó chuyển lời: ” Thôi, em đi đây.”

Ba năm ở Mỹ, như một giấc mơ kì diệu.

Tôi bắt đầu cuộc sống độc lập, vừa học vừa làm, mỗi tối thả mình xuống giường sau giờ tan làm tại một tiệm thức ăn nhanh với mùi dầu mỡ bám quanh người đã là một giờ sáng. Cuộc sống cứ tiếp diễn theo cái vòng lẩn quẩn ấy, tôi dường như gác anh lại ở đâu đó trong trí nhớ, để một lúc nào đó loay hoay đề máy xe thì cơn mưa ở đâu ào ạt rơi xuống, tiếng rào rào, những giọt mưa chảy dài trên kính, tôi co ro trên ghế lái, cởi dây an toàn, gục mặt xuống vô lăng khóc ngon lành. ” Anh là Kiên” ” Anh là Kiên” ” Anh là Kiên”, câu nói ngay lúc đầu tiên anh biết đến sự hiện diện của tôi cứ ám ảnh trí óc tôi mãi.

Tôi tự hỏi bản thân, liệu anh còn ở Sài Gòn, liệu hàng rào bông giấy vẫn còn khoe sắc thắm?

Ngày mà tôi vươn người đón lấy vòng hoa cổ từ tay hiệu trưởng, đưa cao tấm bằng thạc sĩ, là ngày mà các công ty nước ngoài có chi nhánh ở Việt Nam gửi mail tới tấp mời hợp tác làm việc. Tôi bâng quơ đọc mail, chọn đi chọn lại những công ty thuận tiện cho mình. Cuối cùng, chẳng hiểu vì sao, tôi viết một mail trả lời việc chấp thuận làm việc với một công ty ở tận quận Bình Tân. Trong đầu, cứ tái diễn lại hình ảnh cổng hàng rào hoa giấy rung rinh trong gió.

Phật nói, kiếp trước ngoảnh nhìn nhau năm trăm lần, mới có duyên gặp gỡ thoáng qua.

Vậy, kiếp trước, hoặc anh, hoặc tôi, đã ngoảnh nhìn nhau tỷ lần, kiếp này dù có xa cách hay tránh mặt, cuối cùng cũng phải gặp nhau, ở khoảnh khắc nào đó, đâu đó ở Sài Gòn này.

Tôi ngồi vào ghế cố vấn giám đốc, còn anh, chỉ là một nhân viên văn phòng bán sức trẻ và thanh xuân của mình mười một tiếng mỗi ngày tại công ty.

Năm năm trước, chúng tôi gặp nhau cũng ở Sài Gòn này, một người đi trước, một kẻ theo sau như cái bóng.

Năm năm sau, chúng tôi gặp lại, như hai đường thẳng song song…

Ngay từ phút đầu nhìn thấy nhau, anh ngỡ người, miệng mấp máy muốn gọi tên tôi, nhưng chắc đã quên, chỉ biết là khuôn mặt này rất quen. Âu vậy cũng là phước phần của tôi, còn nhớ tôi từng hiện diện trong đời anh đã rất vui rồi. Tôi cúi đầu chào, mỉm cười đi lướt qua, đôi vai chúng tôi dường như một giây nào đó đã chạm vào nhau.

– Em là Mi? – Anh cúi nhìn vào khuôn mặt tôi khi tôi đang ngồi ở căn tin dưới công ty – Mi lớp A.M khóa 33 phải không?

– Là em.

– Nhớ anh không?

Tôi dừng tay, tôi tự hỏi mình ” nhớ anh không?” suốt mấy năm trời đằng đẵng, trái tim tôi không có chỗ cho một ai chen vào, cũng vì lí do này.

– Anh là Kiên. Em nhớ mà!

– Anh nghe nói em du học ở Mỹ về được tuyển thẳng vô làm cố vấn. Ngưỡng mộ ghê, sau này chiếu cố anh nhé!

– Mấy năm qua, anh thế nào?

Câu hỏi chợt bật khỏi môi, tôi cố nuốt khan mẩu bánh mì xuống cổ họng, nghẹn lại, vội vã mở chai nước uống ừng ực. Giữa chúng tôi đột nhiên tồn tại một khoảng lặng, khoảng lặng để bộc lộ nội tâm không rõ ràng. Thân thiết cũng không phải, xa lạ cũng không, chúng tôi là hai con đường song song, tôi luôn nhìn thấy anh, anh luôn nhìn thấy tôi, nhưng chẳng thể hiểu cả hai đang suy nghĩ hay xảy ra chuyện gì.

– Anh ra trường, thất nghiệp vài năm, rồi mới xin vào đây được gần năm rồi.

– À dạ…

– Thôi, em ăn trưa đi. Anh không phiền em nữa, Mi nhé!

Tôi nhìn theo cái dáng cao ráo của anh, so với lúc mới gặp anh, ngoại hình không khác gì mấy, nhưng thứ ẩn chứa bên trong chắc đã thay đổi rất rất rất nhiều. Tôi thấy được phía sau dáng lưng của anh, là những bước chân chông chênh mà xã hội đã vùi dập đau đớn đến dường nào.

Hai mươi lăm tuổi, tôi vẫn thích anh như hồi mười chín, nhưng không còn nhiệt thành đến mức muốn có được trái tim anh nữa. Tình cảm vẫn êm ả, vẫn thấy thương, vẫn muốn nhìn thấy mỗi ngày, nhưng không còn chút sức lực để thổ lộ thứ cảm tình chôn giấu bảy năm qua.

Tôi hiểu được một điều sau bảy năm đằng đẵng, đôi lúc từ chối một lời yêu để làm một người san sớt những buồn vui trong đời, còn tuyệt vời hơn là nắm lấy bàn tay nhau để rồi một lúc phải chia xa.

Mật độ thân thiết của chúng tôi tăng cao, cùng nhau ăn trưa, cuối tuần ngồi cùng nhau ở một quán cà phê, kể nhau nghe chuyện những năm quá khứ tươi đẹp. Anh cười khổ mỗi khi nhắc đến Ngọc, những ngày tháng thanh xuân anh đã dành hết cho một cô gái sẵn sàng buông tay anh để kết hôn với người đàn ông sự nghiệp đường hoàng thay vì cộng khổ với anh những ngày tháng thất nghiệp. Tôi ngước nhìn những bóng đèn treo trên cao của quán, vu vơ vài câu nói không suy nghĩ:

– Anh còn yêu chị ấy chứ?

Anh lại cười thay câu trả lời, ly cà phê anh quậy đến sủi bọt vẫn chưa dừng muỗng.

Ở độ tuổi này, chúng tôi nói về yêu đương như một loại gia vị, chứ không phải một thức ăn chính. Tôi chia sẻ với anh những năm tháng ở Mỹ của mình, thanh xuân của chúng tôi ngưng đọng dưới ánh vàng vọt của đèn đường, chúng tôi vừa đi bộ, vừa nghe những âm thanh cuộc sống về đêm, mùi hoa lạ phảng phất vào cánh mũi một hương thơm vô cùng dễ chịu.

Cuối năm, công ty chúng tôi tổ chức tất niên, mọi người trong phòng dân sự và ban quản trị quây quần với nhau tại một nhà hàng, xung quanh bàn tiệc lớn. Tôi và một số người nữa được chọn sang nước ngoài tu nghiệp học lên Tiến sĩ. Tiếng khui bia rộn rã, cứ men vào là độ cuồng nhiệt tăng lên, tôi quên mất bản thân không thể uống được quá nhiều. Tôi ngả người tựa vào ghế, thấy trời đất quay cuồng, đến bàn tay không thể bấm được số taxi, cũng không có chiếc taxi nào vào tầm giờ này ngoài nhà hàng nữa. Một cánh tay vịn lấy bờ vai tôi, tôi mơ màng nghe được bên tai tiếng nói kì diệu vô cùng:

– Về thôi, anh đưa em về.

May quá, ra vẫn còn có anh.

Tôi dựa mặt mình vào lưng anh, ngồi sau xe, vịn hờ vạt áo anh. Giây phút này tôi đã chờ đợi bảy năm, bảy năm chỉ mong muốn được gần anh như thế này, nghe được nhịp tim anh, nghe rõ từng hơi thở của anh. Lạ lùng, trong mỗi giấc mơ tôi thường mơ, đều có anh, cũng được gần anh thế này, nhưng không hiểu sao lại thấy đau lòng đến ngạt thở. Bây giờ, cũng đau lòng đến ngạt thở.

Chiếc xe dừng lại ở cổng nhà tôi, tôi lao đảo xuống xe, anh dìu tôi đến cửa, toan định bấm chuông nhưng bị tôi cản lại. Trong men, tôi lại nói những thứ ngớ ngẩn:

– Nhà anh vẫn trồng hoa giấy chứ?

– Vẫn còn. Vào nhà đi, lạnh rồi.

– Em thích hoa giấy ở cổng nhà anh lắm. Cũng như thích anh lắm.

Hai tiếng chuông cửa anh bấm đột ngột dừng lại, anh đăm đăm nhìn tôi, thật lâu, còn tôi mơ hồ không thấy rõ khuôn mặt anh vì hơi men choáng cả tâm trí, tôi lảo đảo bước qua cổng nhà, nhưng còn đủ lý trí để nghe anh nói, thật lớn, rõ ràng:

– Anh biết.

Khi tỉnh dậy, tôi nhận được một tin nhắn từ anh. Dài, càng đọc càng thấy đỏ bừng hai má.

“Anh đọc được lá thư vô danh trong hộp thư của đoàn trường. Em biết không? Anh có biệt tài nhận danh chữ viết vô cùng giỏi, liếc sơ qua là biết chữ của em, câu chuyện về chiếc áo sơ mi trắng cùng vết mực ở túi áo trái. Anh chợt nhận ra mình có chiếc áo lem mực như thế. Chuyện của anh và Ngọc kết thúc không lâu sau khi tốt nghiệp, khi anh đang trốn mình trên căn gác xép, gặm nhấm những cô đơn và tổn thương của mình, thì em xuất hiện, đứng dưới hàng rào và cố nói gì đó với những bông hoa giấy.Em biết không, thời gian đó chẳng ai muốn qua lại với anh cả, nhưng em đã đến tận cổng nhà anh, như cứu lại anh, cho anh biết đứng dậy sau chuỗi ngày ngụp lặn trong thất bại. Anh cố tìm em, nhưng vô ích, có người bạn cũ nói em đã sang nước ngoài và mất liên lạc. Ngay khi gặp lại em ở công ty, anh không tin trái đất tròn như thế, đi một vòng lớn, cuối cùng gặp lại em, ngay trước mắt, mỗi ngày đều có thể gặp em. À, nhân tiện, em muốn sang nhà anh thăm hoa giấy chứ? Anh đang chờ ở cổng nhà em.”

Tôi mở vội cửa, lao ra ban công nhìn xuống, một chàng trai đang kiên nhẫn ngồi trước cổng nhà tôi sáng sớm tinh mơ, hai tay xoa vào nhau như chờ đợi điều gì hệ trọng, ở trong giỏ xe anh, vương lại vài cánh hoa giấy mỏng manh, sắc đỏ và trắng pha lẫn vào nhau.

Tôi nhận ra, dù mười chín, hay hai mươi lăm, tình cảm của tôi vẫn chỉ đơn giản là những cánh hoa giấy rung rinh trong tâm trí.

 

Sưu tầm..

(24)

Và tôi thấy may mắn, may mắn vì họ đã ra đi, để tôi thấy được rằng, họ vốn không xứng đáng với tình yêu tôi dành cho họ.

Nếu chúng ta biết trước được, ai sẽ là những người sẽ làm chúng ta tổn thương, thì có lẽ chúng ta sẽ không để họ có cơ hội được làm tổn thương mình, chúng ta sẽ không vì những vết thương ấy mà trưởng thành, chúng ta càng không thể thay đổi cuộc sống của mình khác đi…Tôi còn nhớ rất rõ buổi chiều ngày hôm đó, dưới thời tiết lạnh lẽo của mùa đông có gió mùa về, tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân theo từng bước chạy của tôi. Ngày hôm đó chính là tháng ngày tôi có cố gắng thế nào cũng không thể quên, chính là mảng ký ức đen ngòm còn đọng lại trong trí nhớ của tôi. Và cho đến bây giờ tôi cũng đã hiểu, những gì càng nỗ lực để xóa sạch, sẽ càng nhớ lâu hơn …

– Thưa thầy, em có thể cam đoan với thầy, đây là tác phẩm tốt nghiệp của em!

– Em lấy gì chứng minh? Sinh viên Trịnh Bảo Hà đã gửi cho tôi tác phẩm này từ sáng hôm qua, và theo tôi thì một sinh viên có thành tích tốt như Hà, không thể nào ăn cắp tác phẩm của người khác!

– Bởi vì học lực của em chỉ bình thường, nên thầy không tin em? Bởi vì học lực của em không bằng Trịnh Bảo Hà, nên tác phẩm của em sẽ không phải là của em nữa?

– Tôi rất tiếc, nhưng điều em nói vừa rồi, tôi không thể tin là sự thật! Em có thể về nhà và hoàn thành nhanh chóng một tác phẩm tốt nghiệp khác, tôi sẽ châm chước cho em!

[Truyện ngắn] Tình yêu màu nắng

Ngày hôm đó, tôi đã mất đi cô bạn thân nhất trong suốt quãng thời gian 22 năm cuộc đời của mình, và ngày hôm đó, tôi còn mất đi người con trai mà tôi yêu nhất. Hai người họ, một mối tình đầu trong sáng, và một tình bạn kéo dài từ thưở lọt lòng, đã để lại một vết cắt rất sâu trong trái tim tôi, và sau đó quay lưng bỏ lại tôi ngơ ngác một mình.

Khi ấy tôi mới biết, tôi đã bị phản bội.

Khi ấy tôi mới biết, trên thế gian này, điều đáng sợ nhất không phải là ma, không phải quỷ, cũng không phải những lần thất bại sau khi đã nỗ lực hết mình. Điều đáng sợ nhất chính là sự phản bội của người mà mình vốn tin tưởng và dành tình cảm rất nhiều.

***

“Kìa, cái Linh đấy, đúng là không biết xấu hổ, còn đến trường được cơ đấy!”

“Ừ, nghe nói nó chạy lên khoa tố Bảo Hà ăn cắp tác phẩm của nó, đúng là buồn cười!”

“Cái gì cơ? Đầu óc nó có bị làm sao không thế? Nó nghĩ ai sẽ tin nó?”

“Khổ, thế mới nói! Mà hai đứa nó thân như thế, chắc từ giờ đứt luôn rồi nhở?”

“Lại chả, tao mà như cái Bảo Hà, tao cũng chẳng thèm chơi với cái thể loại như cái Linh”

Những tiếng bàn tán của nhóm bạn như tiếng máy khoan cứ khoan sâu vào trong đầu tôi nhức nhối. Cố gắng day trán để ngăn cơn nhức đầu ập đến, tôi bước nhanh ra cổng trường. Đằng sau vẫn là những lời xì xầm của các cô nàng thích buôn chuyện, những lời đàm tiếu, khinh bỉ, thậm chí là sỉ nhục, dành cho tôi.

Hình ảnh Bảo Hà ngồi dựa đầu vào vai Huy trên sân thượng tòa nhà cao nhất trường chúng tôi lại hiện lên rõ mồn một. Họ nắm tay nhau, và ánh mắt Huy nhìn Hà cũng dịu dàng biết bao nhiêu. Lòng tôi hẫng xuống như rơi xuống một chiếc hố sâu không đáy, dường như, tôi đã mất hết mọi thứ mình đang có, chỉ trong tích tắc. Cả tác phẩm tốt nghiệp tôi vất vả, miệt mài suốt 6 tháng, cả cô bạn thân nhất, cả người mà tôi đã trót dành tình cảm để yêu quý thật lòng, cả lòng tin đã có với thế giới này.

Tại sao người yêu tôi phản bội tôi?

Tại sao người bạn thân nhất của tôi phản bội tôi?

Tại sao các người cùng hẹn nhau để mà đâm cho tôi một vết dao sắc xuyên vào tận trong tim như thế?

Trong đầu tôi vang lên đoạn đối thoại khi sáng. Lúc tôi đến gặp Huy để nói về việc Bảo Hà lấy trộm tác phẩm của mình. Tôi chỉ thấy vẻ mặt Huy bình thản như nước, lặng lẽ nhìn tôi như một vật thể lạ. Như người xuất hiện đối diện trước cậu ấy không phải là tôi, như cái việc tôi vừa nói ra là một điều hoang tưởng. Họ, tất cả bọn họ, thầy cô, những đứa bạn xung quanh tôi, và quan trọng nhất là cả người yêu của tôi nữa, tất cả đều không tin tôi.

– Hà đã kể chuyện này với mình rồi, Linh, hai cậu là bạn thân với nhau như thế, sao cậu phải vu oan cho cậu ấy?

– …

– Cậu có biết thời gian này Hà khó khăn thế nào không? Cậu làm thế khiến tớ cảm thấy thất vọng về cậu.

– Huy, nói một câu thôi, tin tớ, hay tin Hà!

– Linh, đừng bướng nữa, nghe tớ đi, thôi đi!

– Huy, cậu là ngời yêu tớ cơ mà?

[Truyện ngắn] Tình yêu màu nắng

Tôi nhớ giọng nói của mình khi đó, chua xót và thê lương, như đứa trẻ bỗng dưng bị cả thế giới bỏ quên trong một góc tối chẳng thấy đường. Có khóc lóc, cũng không nhận được sự giúp đỡ, chẳng ai muốn đặt lòng tin vào tôi, kể cả người yêu tôi.

Huy, cậu là người yêu của tớ cơ mà? Người yêu tớ, sao trong giờ phút quyết định lại không ở bên cạnh tớ?

***

Tôi không biết mình đã bước ra khỏi nơi có những ánh mắt ngờ vực và ghét bỏ đó như thế nào. Chỉ biết nước cứ nhòe nhoẹt trong hốc mắt, mặc dù ép thế nào cũng không thể rơi ra nổi. Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo vang, không cần đợi đầu dây bên kia mở lời, tôi nói như sắp khóc ngay sau khi nhấn nút nghe.

– Quân, đi Sa Pa với tớ, được không? Tớ muốn đi ngay trong ngày mai, xin cậu hãy giúp tớ!

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cậu ấy đồng ý.

***

Sa Pa mùa lạnh chẳng thấy đường. Những màn sương mù dày đặc phủ lên lớp lớp vách núi cheo leo, chẳng thấy được hình thù, chỉ thấy một mảng trong suốt như pha lê lơ lửng xuôi theo gió. Tôi cố căng mắt nhìn xuống dưới để tìm kiếm những mảnh ruộng bậc thang nhưng chỉ thấy vực sâu hun hút, được đắp lên một lớp chăn mây bảng lảng, xám xịt.

Xe thả chúng tôi xuống một con dốc ướt. Vì không phải mùa du lịch nên ở đây rất vắng, chúng tôi một mình một đường đi đến khách sạn đã đặt sẵn. Cô chủ chìa cho chúng tôi chìa khóa hai phòng đơn một cách ngờ vực, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ nhiệt tình, đưa chúng tôi lên giao phòng.

Trên kệ lan can đặt một chậu cây cà chua bi, mùa đông ở đây lạnh đến độ, sương bám vào tán lá cây, đông cứng thành đá. Khách sạn không có gì nổi bật, chỉ là tôi khá ấn tượng với kiểu bài trí những thứ đồ dùng nhỏ nhặt, chẳng cần cầu kỳ mà lại rất đáng yêu. Quân nói, đây là địa chỉ ruột của dân phượt, vì nó gần trung tâm, view đẹp, cô chú chủ khách sạn lại rất tốt bụng, giá cả lại hợp lý. Cậu ấy có vẻ rành, vì cậu ấy đã từng đi phượt đến đây hai lần. Hai lần rồi, vậy mà vẫn đồng ý đi cùng tôi trong cái thời tiết chẳng thích hợp một chút nào để du lịch khám phá, cũng chẳng thích hợp cho việc lấy góc những bức ảnh thật đẹp để cho vào bộ sưu tập của cậu ấy.

– Tớ đã đến hai lần có nghĩa là những gì đẹp lồ lộ ra tớ đều chụp cả rồi, lần này tớ đi là để tìm kiếm những cái mới.

Chúng tôi leo núi, đi bản. Những con dốc trơn trượt ngoằn ngoèo khiến tôi lảo đảo chỉ chự ngã, còn Quân thì đi đằng sau luôn đỡ lấy lưng tôi, mỗi khi thấy tôi loạng choạng.

[Truyện ngắn] Tình yêu màu nắng

Tôi biết, tôi đang chạy trốn, cái việc mà trước đây tôi cho rằng hèn nhát và đáng khinh, thì hiện giờ tôi đang phải nhờ đến nó để giấu kín đi vết thương của mình. Còn cậu bạn đằng sau lưng tôi chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất tôi có thể bám vào lúc này, để không bị chìm nghỉm giữa bao la là nước, giữa những sự giả tạo và tàn nhẫn của mọi người xung quanh.

Tính ra, tôi và Quân cũng đã quen nhau được ngót 4 năm, kể từ ngày tôi còn chân ướt chân ráo bước vào cánh cửa đại học, ngoài Bảo Hà ra thì hai chúng tôi chơi với nhau khá thân. Hầu hết là tôi nhận được sự chăm sóc của cậu ấy, hầu hết là tôi được cậu ấy đáp ứng tất cả những yêu sách vô lý, không than phiền.

Bảo Hà đã từng nói tôi may mắn, bởi vì bên cạnh tôi, luôn xuất hiện những người như Huy, như Quân.

Tôi đã từng nghĩ cô ấy nói đúng, nhưng tôi không dám tin vào điều ấy nữa …

Quân dẫn tôi đi vòng một chặng dài đường đất vào trong một khu nhà của người dân tộc ít người ở đây. Cậu ấy chỉ cho tôi những nơi tôi chưa từng biết, cho tôi xem những thứ tôi chưa từng nhìn, giới thiệu những chỗ mà cậu tự khám phá ra qua những lần đi trước. Trời lạnh buốt, cái lạnh thấm vào tim, chúng tôi lập cập cắn răng đi không biết mệt trước phông nền lạnh đến ảo não của khí hậu Sa Pa.

Mỗi ngày tôi theo cậu ấy đi khám phá từng ngóc ngách nhỏ của thành phố lạnh giá này, chúng tôi khoác lên người những tấm áo bông nặng trịch, rồi hì hục mạo hiểm trèo lên những dải núi cheo leo như bức vách. Từng tấc da trên người đều đóng băng vì lạnh, chỉ có đôi bàn tay được cậu ấy nắm chặt là ấm sực.

Tôi nhớ về câu nói đã đọc được ở đâu đó: Những người con trai có bàn tay ấm, là những người con trai có trái tim ấm.

– Quân! – Tôi chợt khựng lại gọi, cậu ấy quay đầu nhìn, ánh mắt sáng trong như bông hoa tuyết trên đỉnh núi – Hoa tuyết kìa!

– Ừ – Cậu ấy cười – Sa Pa mùa này có hoa tuyết thì lạ gì! Hoa lạnh quá đóng băng thành tuyết thôi!

– Nhưng cậu không cảm thấy bông hoa kia rất quật cường à? Lạnh như thế cũng có thể sống, người thì chưa chắc làm được!

– Người cũng làm được chứ! – Quân nhìn tôi kiên định – Cái gì chẳng vượt qua được, chỉ cần cậu trơ lì với thế giới, thế giới sẽ không dám từ bỏ cậu!

– Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn rất cô đơn

– Cô đơn không đáng sợ, quan trọng là làm quen với nó như thế nào. Mà cậu cũng đâu có cô đơn, là cậu không nhìn thấy những người đang muốn ở bên cạnh cậu thôi?

– Quân, cậu biết chuyện của tớ chứ?

– Biết, trước lúc gọi điện cho cậu tớ đã biết rồi!

– Cậu tin tớ chứ?

– Tin!

– Tại sao?

– Cảm giác thôi, chỉ là tin thì tin, có gì mà phải vì sao? Và không phải cậu là bạn tớ hay sao?

– Cậu nói thật chứ? Tớ có thể tin cậu được không?

– Thật!

Không hiểu sao vào khoảnh khắc ấy, tôi đã có một niềm tin rất sâu sắc rằng Quân đã nói thật, rằng cậu ấy tin tôi. Vẻ kiên định cùng ánh mắt sáng lấp lánh đã khiến tôi bình tâm trở lại. Dù sao thì tôi cũng biết được, mình không đơn độc trong cuộc sống này.

[Truyện ngắn] Tình yêu màu nắng

Cứ như thế, chúng tôi ở Sa Pa đã 4 ngày. Ban ngày tôi và cậu ấy leo núi, đi phượt, ban đêm tôi về phòng vẽ tác phẩm tốt nghiệp. Cố gắng không nghĩ linh tinh những chuyện khác, tôi bắt đầu đặt bút cho tác phẩm hoàn toàn mới của mình, bằng một cái đầu tỉnh táo, và một trái tim đóng băng hơi tuyết Sa Pa.

Thi thoảng Quân có sang phòng tôi để đưa cho tôi những thứ đồ nhỏ xinh mà cậu ấy bí mật nhặt được trên hành trình của chúng tôi, tất cả đều được cậu ấy xếp vào một chiếc hộp nhỏ, buộc ruy băng như một món quà. Hầu hết thời gian chúng tôi chỉ ngồi thừ ra lặng lẽ, còn lại là Quân nhìn tôi vẽ tác phẩm, nhưng chúng tôi chẳng nói gì với nhau.

Có lẽ cả tôi và cậu ấy đều biết, ngôn từ là thừa thãi trong lúc này.

***

Hành trình Sa Pa của chúng tôi kéo dài đúng một tuần, và tôi cũng kịp hoàn thành xong tác phẩm tốt nghiệp hoàn chỉnh. Thế nhưng một sự cố nhỏ xảy ra, từ những trận ho lặt vặt, tôi bắt đầu lên cơn sốt, phản ứng lại với thời tiết quá khắc nghiệt ở Sa Pa.

Tôi không nhớ mình đã ngất đi ở dưới sảnh khách sạn như thế nào, chỉ biết sau khi tỉnh dậy với một cái đầu nặng trịch, mơ hồ nhận ra mình vừa ngủ một giấc dài. Khuôn mặt Quân xuất hiện trước mặt gần đến nỗi có thể giơ tay là chạm đến, tôi đọc được trong mắt cậu ấy vẻ lo lắng, bất an.

– Sao chưa thấy cậu khóc, Linh?

Chỉ một câu nói của cậu ấy, nước mắt tôi bắt đầu lã chã rơi, tôi khóc thành tiếng, những âm thanh nức nở như bật ra từ lồng ngực trống hoác, chạm vào vết thương đang rỉ máu. Tôi thấy Quân nhẹ nhàng ôm tôi, lần đầu tiên cậu ấy ôm tôi, như cho tôi cảm giác trở về nơi bình yên nhất, như cho tôi cảm giác của một chỗ dựa an toàn.

Ngày hôm đó, tôi nói với cậu ấy rất nhiều thứ, cũng kể lại rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện khủng khiếp vừa xảy ra khiến tôi suy sụp. Tôi kể, và khóc, cho đến khi nước mắt khô rồi đọng lại thành một vệt như vết sẹo dài trên mặt.

Rồi Quân cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của cậu ấy, rất nhiều chuyện tôi chưa từng được nghe. Một người con trai lặng lẽ như Quân, hóa ra cũng là một người có nội tâm sâu sắc như thế. Bởi vì đã trải qua nhiều chuyện, nên cậu ấy có thể bình thản đối diện với rất nhiều thứ xảy đến trong cuộc sống này.

Hôm đó, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện với nhau, như kể chuyện cả cuộc đời. Và mùa đông bắt đầu chạm đến những ngày cuối cùng tồn tại của nó…

Tôi bất chợt nghĩ rằng, chỉ cần có người con trai này ở bên cạnh đã là quá đủ …

***

Chúng tôi về trường, tiếp tục cuộc sống của mình như vốn dĩ phải như thế. Tác phẩm tốt nghiệp của tôi được chấm loại A, các thầy trong khoa bắt đầu ca ngợi tôi như một hiện tượng, và đề cử tác phẩm của tôi đi dự thi cuộc thi quốc tế, bất chấp việc chỉ mới một thời gian ngắn ngủi về trước, họ đã cho rằng tôi chỉ là một sinh viên tầm tầm, và không đáng tin.

Tôi gặp lại Bảo Hà, và Huy trong lúc trở lại trường làm thủ tục bảo vệ tác phẩm. Họ đã công khai yêu nhau, bên tai tôi vẫn là những tiếng xì xào, bàn tán, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi bắt đầu sống vì chính bản thân mình.

Và tôi thấy may mắn, may mắn vì họ đã ra đi, để tôi thấy được rằng, họ vốn không xứng đáng với những gì tôi dành cho họ.

Tôi bắt đầu đi thi, lấy học bổng, và rồi trúng tuyển ở một trường đại học chuyên ngành mỹ thuật tại Nhật Bản, những gì đã trải qua tôi không quên, nhưng tôi sẽ không bắt mình phải ghét bỏ bất cứ ai, chỉ là tôi sẽ bắt đầu coi họ như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Trước ngày lên máy bay, tôi đến nhà Quân, chúng tôi lại trở về quãng thời gian yên lặng, không nói chuyện, cái đêm ở Sa Pa dường như chỉ là ảo giác trong đầu khi tôi sốt cao, bởi vì nó còn đọng lại cả một màn sương mù mờ ảo, phảng phất cả hơi lạnh lẽo như trong giấc mơ.

[Truyện ngắn] Tình yêu màu nắng

Chiếc máy ảnh cơ của Quân đến sát bên cạnh kệ bàn, tôi với tay bí mật cầm lấy. Trước nay tôi đều tò mò đến khó chịu, vì không biết trong đó có những tấm ảnh như thế nào, mà cậu ấy nhất định không cho tôi động đến.

Tôi bật nút, từng hình ảnh chạm vào mắt tôi quen thuộc đến mức trái tim bắt đầu nảy lên một nhịp.

Trong chiếc máy ấy, chỉ toàn ảnh của tôi. Ngẩng đầu hay cúi đầu, mỉm cười hay nhăn mặt, buồn rầu hay lơ đãng, tất cả đều là tôi. Hình ảnh được thu gọn vào trong đó một cách sống động vô cùng.

Tôi vội vàng xoay mạnh tay, những bức ảnh trước khi đi Sa Pa vẫn còn được lưu trong máy, có những tấm ảnh phong cảnh khác, nhưng hầu hết chỉ toàn tôi trong đó.

Một cảm giác ấm áp từa tựa cơn gió nhẹ thổi vào tim, bí mật ấm áp đã hé mở để lộ ra một sự ngọt ngào len lỏi.

***

Tôi ôm Quân ở sân bay, thay cho lời tạm biệt. Cậu ấy chỉ cười nhẹ, nhưng cánh tay vươn ra chạm vào vai tôi có chút run rẩy, lưu luyến. Tôi sẽ đi bao lâu, chính tôi còn không biết, chỉ biết là tôi sẽ không sớm trở về.

Dẫu cho tôi đã để mọi chuyện xảy ra như quá khứ đằng sau lưng, và vết thương trong lòng tôi đã dần dần không còn đau như trước đây nữa. Nhưng những ký ức vẫn còn đó, tôi không thể coi như chẳng có chuyện gì.

Tôi cũng sẽ không hứa gì với Quân, và cũng không bắt cậu ấy phải chờ đợi. Chỉ là tôi nghĩ rằng, để bắt đầu một tình yêu mới, cần phải có một thời gian nữa. Nếu chúng tôi có thể, thì đó chính là duyên phận sau này.

Nhưng, tôi có một dự cảm rất sâu sắc, rằng tôi sẽ chẳng bao giờ đơn độc một mình nữa, vì cho dù thế nào thì, cậu ấy vẫn sẽ ở bên cạnh tôi…

Những tia nắng vàng bắt đầu xuất hiện trên ô cửa kính, tiếng loa thông báo, tiếng người đi lại, nói cười nhộn nhịp, chúng tôi gọi tên nhau, thay cho lời tạm biệt, và thay cho cả lời hứa…

Tôi, sẽ trở lại, nhất định sẽ như thế!

 

Sưu tầm..

(55)

スポンサード リンク