Đó là khi diều gặp phải gió, là khi hai mảnh ghép khớp nhau giữa mớ hỗn độn muôn trùng, là được mơ tiếp giấc chiêm bao dở dang ngày trước. Chuyện tình mình không phải dễ dàng. Hai đứa đã phải chịu bao nhiêu sóng gió bên ngoài. Hôm nay chuyện này mai lại chuyện khác. Sáng vừa vui chiều lại buồn rơi nước mắt. Vậy mà không ai bỏ cuộc, cuối cùng em vẫn ở bên anh. Cuộc đời có quý giá bao nhiêu, cho anh xin đổi lấy thêm vài giây nhìn em ngủ say trong vòng tay này.

Vậy mà bên em, anh thấy hiện tại, thấy cả tương lai. Quên mất quá khứ có muôn vàn tệ hại, quên luôn mình đã từng là ai. Chỉ biết đến em, biết đến những ngọt ngào mà mình đang có.
Anh cũng mang cho mình một quá khứ nặng trĩu và đương nhiên nó không phải mây trắng, bao nhiêu nỗi ám ảnh, bao nhiêu vết hằn nơi đây sẽ chẳng ai có thể thấy và lấp đầy nó cho anh.
Năm tháng lẩn quẩn đó trôi qua như thế cho đến ngày gặp được em – người yêu và hiểu anh.
Vì em cũng có một quá khứ đầy nước mắt, trái tim không vẹn nguyên hoàn hảo như nụ cười của em – cái thứ mà em dùng để đối mặt với tất cả. Em đến và ôm lấy anh, ôm cả vết thương âm ỉ bấy lâu.
“Anh phải khác đi, phải tự cân bằng giữa tâm trạng vui và buồn bã.
Anh buộc phải thay đổi để thích nghi để khi cạnh anh, em không có gì để mà buồn cả.
Nên là bằng mọi giá, em à! Nếu có buồn em hãy cứ nói ra.
Chỉ là anh không thể giải quyết thì anh sẽ là người ở lại khóc cùng em mà..”
– Tất cả của anh – Khói.
Và anh đã chôn mớ kí ức đó vào sâu trong lòng để dành cho em chuỗi ngày hạnh phúc nhất.
Gặp em thì chữ thương lại đến trước chữ yêu.
Đó là khi diều gặp phải gió, là khi hai mảnh ghép khớp nhau giữa mớ hỗn độn muôn trùng, là được mơ tiếp giấc chiêm bao dở dang ngày trước. Chuyện tình mình không phải dễ dàng. Hai đứa đã phải chịu bao nhiêu sóng gió bên ngoài. Hôm nay chuyện này mai lại chuyện khác. Sáng vừa vui chiều lại buồn rơi nước mắt. Vậy mà không ai bỏ cuộc, cuối cùng em vẫn ở bên anh.
Vì thế mà anh không muốn gây thêm giông bão gì cho ngôi nhà nhỏ của mình nữa, một cơn mưa phùn cũng không. Mái ấm của anh phải có em, có gió mát, điều hoà mỗi khi em nóng, chứ không phải bão táp, mưa sa, sấm chớp, sợ hãi, buốt lòng.
Anh chịu thua em về mọi thứ, nói để em đừng im lặng và im lặng để nghe em nói. Không lớn tiếng, không cãi lại. Giận đã rồi thôi, mình lại bên nhau như ngày đầu, như chưa có gì xảy ra. Cảm ơn em vì những lần hờn dỗi la mắng nhé. Vì như thế mà anh biết được anh có một vị trí trong lòng em, còn được em quan tâm, lo lắng.
Cuộc đời có quý giá bao nhiêu, cho anh xin đổi lấy thêm vài giây nhìn em ngủ say trong vòng tay này.
Em có biết ý nghĩa của cái hôn trán không? Uhm, hôn lên trán là thương, là đau lòng, là xót xa, là muốn mọi thứ tốt đẹp nhất dành cho em, phải dành cho em.
*hôn trán*, anh thương em – tất cả của anh.
#rainross.
#Nhatkidanong..
Suutam..2017/09/14
(2)